Topic outline

  • Thân Mời Bạn Đọc Chương 1



    • Trong cơn mưa tầm tã bất chợt và hoang vu giữa buổi chiều tháng Năm, một gã thanh niên trông tả tơi đang đứng chơ vơ bên vệ đường. Những cơn gió thét gào tạt từng vạt nước vào da thịt, làm gã rùng mình, run rẩy. Ánh đèn từ xa chập chờn, xòe ra dưới cơn mưa như một vũ điệu buồn ai oán. Hàng cây bên đường cúi rạp dưới cơn bão, cành lá đẫm nước như đang quằn mình trước sức mạnh của thiên nhiên. Từng chiếc lá chưa đến mùa thu mà bị gió cuốn phải rời cành, bay chập chờn giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đường đã ngập nước, trôi xuôi theo dòng một cách vô vọng. Cảnh vật xung quanh nhạt nhòa, tạo nên một bức tranh tê tái, hoang lạnh, như thể thế giới đang chìm dần vào cõi liêu trai u ám.


      Gã thanh niên đưa tay chụp lấy chiếc lá bay dính lên người. Đôi tay gã lạnh buốt, run rẩy nắm chặt chiếc lá, như thể sợ nó sẽ vụt bay đi như một con chuồn chuồn nước. Gã đứng đó, trông chẳng khác nào một kẻ hành khất lạc loài, hay có lẽ gã là một kẻ hoang dã đến từ rừng sâu. Gã bấu chặt các ngón chân vào đôi dép


    • để chống chọi với dòng nước cuồn cuộn đang chảy bên dưới. Chiếc quần kaki của gã thụng xuống, bám vào đôi chân cao to của gã như đang gồng mình chịu đựng sức nặng của những hạt mưa. Gã mặc chiếc áo khoác màu đen nhàu nát, bên trong là chiếc áo thun trắng đã ngả màu, lốm đốm nhiều vết bẩn lâu ngày. Có lẽ lâu rồi gã chẳng buồn thay. 


      Mưa thấm qua mái tóc dài lưng chừng cổ, rối bù và hơi quăn của gã. Những giọt nước chảy ròng ròng, len qua từng sợi tóc, nhưng gã chẳng buồn vuốt, cứ để mặc cơn mưa đập vào mặt mình như những bàn tay vô hình của một kẻ thích trêu ngươi. Gã hờ hững thè lưỡi ra, hứng lấy từng giọt mưa rơi vào miệng, chậm rãi như đang nếm lấy cái đắng cay của cuộc đời. Gã đứng tựa lưng vào cột đèn, vô thức như một hồn ma lạc lối, chờ đợi khoảnh khắc được gọi về cõi âm ty. 


      Bất chợt, đâu đó như có âm thanh của tiếng kèn trống từ xa vọng lại. Gã ngước mắt lên nhìn. Một đoàn người đang tiến lại, bước đi chậm rãi và đầy nặng nề trong màn mưa xám xịt. 


      Gã bỗng giật mình khi nhìn thấy em gái mình là người đi đầu trong đoàn, đôi tay đang ôm chặt vật gì đó trước ngực, nét mặt tái nhợt. Theo sau là mẹ gã, bà đang được ba gã dìu đi, bước chân lê trên mặt đường bởi đau khổ và tuyệt vọng. Dường như mẹ gã đang khóc. Còn vẻ mặt ba gã giống như đang thất thần, lạnh lẽo như hóa đá. Gã không hiểu tại sao. Chuyện gì vậy? Và ai nữa đây? Một cô gái xinh đẹp tay trong tay với một thanh niên mập lùn đang hồn nhiên cười đùa giữa dòng người như không có chuyện gì xảy ra. Gã nhận ra cô gái đó là người yêu cũ và tên thanh niên đi cùng cũng là bạn học cùng trường. Trái tim gã bỗng nhói lên, không phải vì họ mà vì điều gì đó sâu xa hơn, một sự trống rỗng khó gọi thành lời. Gã thầm nghĩ: “Mưa gió thế này mà mọi người đang đi đâu vậy?”


    • Nhưng sau khi quan sát kỹ, gã nhận ra: “À, khùng thiệt, đây là đám ma mà”. 


      Gã ngửa cổ lên, há miệng hứng lấy những giọt nước mưa đang rơi xuống rồi chậm rãi nuốt vào. Nhưng những giọt mưa kia bất chợt trở nên khô khốc như những mảnh vụn bánh mì mắc kẹt trong cổ họng, bởi gã nhận ra có điều gì đó không đúng. 


      Tại sao ba, mẹ, em gái và cả những người mình quen biết lại đi chung với nhau trong đám tang này nhỉ? 


      Đúng lúc đó, dòng người đi đến trước mặt gã, rồi đi ngang qua mà không thèm nhìn gã. Họ dường như chẳng quan tâm đến gã. Gã như cột đèn đường. Gã không tồn tại. Gã như hư không. 


      “Tại sao chẳng ai thèm nhìn mình nhỉ?” – Gã tự hỏi, mắt trố lên ngạc nhiên. “Sao ba, mẹ, em gái lại không gọi mình để đi chung? Hay ít nhất cũng phải nhìn mình một cái chứ?” – Gã thầm nghĩ. “Thôi kệ, không gọi thì cũng chẳng sao. Mặc kệ họ. Dù sao thì mình cũng chẳng còn thiết gì nữa cả”. 


      Và cô gái lẫn thằng bạn mập lùn kia nữa, kể cả thằng bạn điệu đà trang điểm đậm như con gái kia, sao nó cũng không nhận ra gã mà cứ cắm đầu khóc lóc thế kia? Tất cả chỉ như dòng sông chảy vô tình qua một phiến đá vô tri lạc lõng bên đường. 


      Đột nhiên trong gã có một cảm giác uất nghẹn dâng trào, chua xót, rồi nước mắt gã trào ra. Tại sao mọi người lại bỏ rơi gã? 


      “Tại sao? Tại sao vậy?” – Gã chua xót thầm nghĩ. 


      Gã co chân chạy theo dòng người vừa đi qua, nhưng sao chạy mãi mà cũng không thể đuổi kịp. 


      “Tại sao họ đi nhanh thế nhỉ?” – Gã thắc mắc. 


      Gã lao về phía trước, nhanh hơn, rồi lại nhanh hơn nữa. Nhưng càng chạy, dòng người trước mặt dường như càng xa hơn. Nhưng vì tò mò, gã quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ. Mặc cho đôi dép bung ra, mặc cho đôi chân đau buốt, gã tiếp tục chạy hết tốc lực


       

    • với đôi chân trần. Gã chạy nhanh như một con thỏ đang bị cáo truy đuổi. Cuối cùng, gã đã bắt kịp dòng người với hơi thở hổn hển và đôi chân rã rời. Gã nắm tay ba, nhưng đôi tay ấy không đáp lại, lạnh lùng và xa lạ. Gã ôm lấy vai mẹ, nhưng mẹ gã dửng dưng, vô tâm đưa tay lau mắt. Gã với tay đụng vào tóc của người con gái mà gã yêu và thảng thốt hỏi: 


      “Em đang đi đâu vậy?” 


      Nhưng dường như cô gái không nhìn thấy hay cảm nhận được sự hiện diện của gã. Cô vẫn vui vẻ mỉm cười và tiếp tục bước đi, tay trong tay với gã bạn mập kế bên. 


      Gã ôm vai em gái và lắp bắp hỏi: “Em... em đang đi đám tang ai vậy?” 


      Nhưng em gái gã chỉ dửng dưng, lạnh lùng bước tới với đôi mắt đẫm lệ. 


      Mọi người vẫn lầm lũi đi, mặc cho gã đã vấp ngã, nằm sõng soài dưới những bước chân vô tình của họ. Ba, mẹ, em gái, người yêu cũ, bạn bè… không một ai dừng lại, họ còn nhẫn tâm đạp lên gã như giày xéo một cọng rác đang trôi giữa dòng nước đục ngầu của cuộc đời. 


      Gã tức tối, tuyệt vọng và mệt mỏi. Gã thầm nghĩ: “Bọn họ đã bỏ mặc mình ư? Tại sao vậy? Mình có đối xử với ai như thế bao giờ đâu?” 


      Nhưng rồi gã lại nhủ thầm: “Thôi kệ đi, đời là thế”. 


      Gã quyết định tự mình tìm hiểu xem đám tang này là của ai. Gã lao về phía chiếc xe tang đang chở cỗ quan tài màu đen. Thấy không ai chú ý đến mình, gã nhảy lên cỗ xe, dùng hết sức bình sinh cố mở nắp chiếc quan tài đã đóng chặt. Nhưng dù có cố bao nhiêu thì cũng chẳng ăn thua, chiếc nắp quan tài vẫn chẳng lộ ra chút kẽ hở nào. Gã điên tiết, gào thét: “Tại sao vậy? Tại sao ngay cả mày cũng chẳng thèm coi tao ra gì?”


    • Trong cơn tức tối, gã dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh nắp quan tài lần nữa. Lần này nó đã hé mở, để lộ ra phần đầu của người nằm bên trong. 


      Gã giật mình, bước lùi lại vài bước, cảm thấy có chút sợ hãi. Tuy nhiên, gã vẫn chầm chậm tiến lại, rồi đẩy hẳn nắp quan tài ra. Gã thầm nghĩ: “Ai đây...!?” 


      Trời vẫn đang mưa rất to và lạnh nhưng mồ hôi gã lại túa ra đầy trán và lưng. Cảm giác va vào nhau giữa cái nóng của thân nhiệt và cái lạnh của thiên nhiên khiến hắn nổi da gà. Lấy hết can đảm, gã với tay kéo tấm vải trắng khỏi mặt người chết. 


      Bỗng gã hét lên thất thanh, khuôn mặt cắt không còn giọt máu. 

      “Á! Không! Trời ! Trời ơi...” 


      Người nằm trong quan tài chính là gã.