Nhưng sau khi quan sát kỹ, gã nhận ra: “À, khùng thiệt, đây là
đám ma mà”.
Gã ngửa cổ lên, há miệng hứng lấy những giọt nước mưa đang
rơi xuống rồi chậm rãi nuốt vào. Nhưng những giọt mưa kia bất
chợt trở nên khô khốc như những mảnh vụn bánh mì mắc kẹt
trong cổ họng, bởi gã nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tại sao ba, mẹ, em gái và cả những người mình quen biết lại đi
chung với nhau trong đám tang này nhỉ?
Đúng lúc đó, dòng người đi đến trước mặt gã, rồi đi ngang
qua mà không thèm nhìn gã. Họ dường như chẳng quan tâm đến
gã. Gã như cột đèn đường. Gã không tồn tại. Gã như hư không.
“Tại sao chẳng ai thèm nhìn mình nhỉ?” – Gã tự hỏi, mắt
trố lên ngạc nhiên. “Sao ba, mẹ, em gái lại không gọi mình để đi
chung? Hay ít nhất cũng phải nhìn mình một cái chứ?” – Gã thầm
nghĩ. “Thôi kệ, không gọi thì cũng chẳng sao. Mặc kệ họ. Dù sao
thì mình cũng chẳng còn thiết gì nữa cả”.
Và cô gái lẫn thằng bạn mập lùn kia nữa, kể cả thằng bạn điệu
đà trang điểm đậm như con gái kia, sao nó cũng không nhận ra gã
mà cứ cắm đầu khóc lóc thế kia? Tất cả chỉ như dòng sông chảy vô
tình qua một phiến đá vô tri lạc lõng bên đường.
Đột nhiên trong gã có một cảm giác uất nghẹn dâng trào, chua
xót, rồi nước mắt gã trào ra. Tại sao mọi người lại bỏ rơi gã?
“Tại sao? Tại sao vậy?” – Gã chua xót thầm nghĩ.
Gã co chân chạy theo dòng người vừa đi qua, nhưng sao chạy
mãi mà cũng không thể đuổi kịp.
“Tại sao họ đi nhanh thế nhỉ?” – Gã thắc mắc.
Gã lao về phía trước, nhanh hơn, rồi lại nhanh hơn nữa.
Nhưng càng chạy, dòng người trước mặt dường như càng xa hơn.
Nhưng vì tò mò, gã quyết tâm phải hỏi cho ra lẽ. Mặc cho đôi dép
bung ra, mặc cho đôi chân đau buốt, gã tiếp tục chạy hết tốc lực